|
|
|
TRANG BÌA |
www.lebichson.org |
.. |
QUÊ XA TRẦN LÊ SƠN Ý
“Em cũng người miền Trung”, nó hấp tấp nói chỉ để làm quen với anh. Thực ra miền Trung trong nó chỉ còn là những hồi ức chắp vá của cha. Năm lên chín lên mười gì đó nó có về thăm nội. Ngày chia tay nó khóc sướt mướt. Nhưng rồi thì quên cả rồi. Tất cả chỉ còn là một dải xám mờ. Quen anh, nó ngồi hàng giờ nghe anh kể về miền Trung. Đôi mắt như một tín đồ. Cuối năm công việc bề bộn. Cha lại bỗng dưng đòi về miền Trung. Mẹ im lặng phản đối. Nó nhìn mắt cha chạnh lòng nhớ đến anh. “Con đi với ba”. Cha nhìn nó hàm ơn. Thế là lên đường. Xe chạy suốt mười sáu tiếng. Gập ghềnh xóc. Nó lả đi vì mệt. Lần nào mở mắt dậy cũng thấy cha ngồi như tượng, mắt đăm đăm. Xe lên đèo. Cha gần như đừng phắt dậy, giọng lạc đi “Đèo Cù Mông con ạ! Bên kia đèo là quê nhà rồi”, đôi mắt cha bừng sáng. Nó không dám nhìn vào đôi mắt ấy…
Trần Lê Sơn Ý (Trích từ “160 Truyện ngắn Mini”, NXB Mũi Cà Mau, 1998) Lời người biên tập: Xin nhớ về những hình ảnh thân thương trong “Ban liên lạc sinh viên đồng hương Bình Định - Đại học Quốc gia TPHCM” (Lam Điền, Nguyễn Phan, Nguyễn Công Tâm, Ưng Sơn Ca, Trần Lê Sơn Ý, và tất cả).
|
.. |