MẤY VẦN THƠ CỦA
TÁC GIẢ HUY-LỰC BÙI TIÊN KHÔI
XUÂN TRÊN ĐẤT NGƯỜI
Nghe xuân hờ hững bên ngoài
gió chao cánh bướm nắng cài song thưa
nụ hồng nở vội đong đưa
ta còn xuân? hay gió đùa trêu ngươi
Lao xao tiếng trẻ nô cười
tuổi thơ vang vọng xuân tươi má hồng
ta giờ quờ quạng hư không
xuân nào đây với non sông mơ màng
Nghe từng giọt máu lang thang
xa tim nhớ cội ngỡ ngàng châu thân
nằm yên thấm lạnh, lạnh dần
xuân khô từng sợi lột trần thịt da
Hương xuân trên đất người ta
ngửi vô lạ hoắc, thở ra bồi hồi
hương trầm còn lại trong tôi
òa lên nghi ngút xông đời quạnh hiu...
Huy Lực
MƯỜI NĂM
Khi đứng trước cảnh nhân
sầu tuyệt thảm
em sẽ yêu cái ngông cuồng của ta.
Huy Lực BTK
Gió trở trời thu thả phấn hương
mười năm mù mịt cõi muôn phương
mưa bay kỷ niệm lên màu khói
từng giọt râm ran nỗi đoạn trường...
Tích tắc người đi nhịp bước chân
mười năm, ngày trước gái thanh tân
làm sao lội ngược thời gian nhĩ
tìm dấu trinh nguyên giữa bụi trần...
Tình phai nhạt tợ ánh trăng suông
mười năm dâu bể lệ người tuôn
tìm nhau sưởi ấm đêm lưu lạc
trong vũng tang thương dắm duối buồn...
Thoai thoải đồi cao cỏ mượt nhung
mười năm thuở viếng mê cung
quê người gặp lại tang thương quá
cỏ úa rêu phai cổng lạnh lùng...
Huy Lực
SINH NHẬT NĂM MƯƠI TRÊN ĐẤT
NGƯỜI
Tuổi năm mươi ơi!
ngày sinh thật tha hương trôi nổi dòng đời
lắng cạn đau thương tận cùng ký ức
máu yêu thương cuồn cuộn tim hồng
thơ lên màu bút mực
dòng chữ tuôn thơm ngát phổi tim ta
ngũ thập hề, tri thiên mệnh cuồng ca...
Đất nước quê hương máu thịt chan hòa
nửa vòng bán cầu ta quay tròn trở lại
tuổi thơ thần tiên đâm bông kết trái
mái trường xưa học làm Nguyễn Huệ Quang Trung
Bình Định ơi!
nơi chôn nhau cắt rún kiêu hùng
nuôi lớn đời trai kiên cường chí cả
thơ thay hịch vang vang Trường sơn vách đá
tiếng trống Hà Hồi nhịp bước đường đời xa
soi gương anh hùng cười bát ngát với bao la...
Vào tuổi năm mươi dòng sống thực vỡ òa
ta yêu cô gái Việt Nam
thân nặng chồng con dòng đời xuôi ngược
ngày nghĩa đêm tình dáng yêu tha thướt
chất vợ hồng môi thủ thỉ mớm đời ca
tiếng chim Việt lạc tổ gọi bầy
ôi sức sống mới giữa chiều sa...
Sự từng trải năm mươi bật sáng chói lòa
ta hóa thơ bay dò tìm vô hạn
qua tim đời tha nhân
độ lượng hương thơ hòa vào ánh sáng
tiên đẹp rồng hùng
rực rỡ lửa dân tộc trong ta
thời gian vô cùng
theo lịch sử thăng hoa...
Đại học vùi thân bốn bể một nhà
bụi phấn kết hoa giảng đường mặt lạ
bao năm rồi giọng cuốc buồn ra rả
ta nói với người hay cho chính thân ta...
Mười hai năm nhật nguyệt lửng lơ
ngày tháng nặng la đà
lượng đời mong manh
trên hồn đau bé thơ quê nhà héo hắt
thơ đời xanh xao
trên thân xác em xinh dày vò hải tặc
mạch đời buồn
quê hương tù ngục uất hận mờ trăng sao
tiệc đời dâng
chợt nức nở nghẹn ngào
nhan sắc mời say
chợt lên hình tội lỗi
bạn bè anh em
trơ xương rừng sâu tóc rối
não cân đời
căng trừng phạt thần kinh ta
tuổi năm mươi
khóc ngất trẻ thơ nước mắt nhạt nhòa...
Có phải sắp nhập bao la
ta thấy sức mình hữu hạn
có phải không làm được gì
cho nước nhà tươi sáng
ta sợ hãi thời gian
nỗi bất lực trong ta cựa quậy lan tràn...
Năm mươi nhé, chân đời đưa bước mỏi
không còn gì ta thôi thúc đường trưa
mắt trũng mong chờ mù mịt quê xưa
thơ chắp cánh mang sầu bay trọn kiếp...
Huy Lực

|