![]() |
www.lebichson.org |
.. |
BÀI THƠ BUỒN CHO MỘT TÌNH YÊUMAI THÌN
Xin được xẻ chia nỗi đau chất độc màu da cam !
Vì sao không chịu lớn những đứa con? vì sao không biết cười những vành môi?
Đám mây nào che phủ mắt con cho lũng núi ráng chiều mờ mịt khói cho vầng trăng năm tháng thở dài * * * Chúng mình yêu nhau chúng mình đã chờ nhau chiến tranh không dài hơn nỗi nhớ
Hoà bình rồi gặp gỡ! em cười reo và anh cũng đã cười reo. Dẫu chỉ còn một tay dẫu chỉ còn một chân dẫu chỉ còn một mắt hay chẳng còn gì cả thì con tim sính lễ cầu hôn và bài thơ ta viết đêm đêm cháy khát mầm hoa trái.
Và bây giờ đã qua rồi nỗi buồn thời con gái mẹ đã là em! bố đã là anh!
Nhưng… những đứa con vì sao không chịu lớn?! những vành môi vì sao chẳng biết cười?! * * * Một phần tỉ tỉ nào đã có trong anh một phần tỉ tỉ nào đã chuyển sang con trong bốn mươi lăm triệu lít từ bên kia bờ nước Mỹ da nhân loại đã có năm màu sao còn có da cam?!
Ôi con tôi! một trong bảy mươi nghìn người đã chết hỡi ĐIOXIN ! Có tội tình gì?
MAI THÌN
|
.. |