Near the foothills of the Himalayas, there lived a
magnificent whiteelephant. He was the lord of eighty thousand
elephants and reignedsupreme over them. His only sorrow was that he
had an aged and blindmother.
Every day he roamed deep in the forests to gather wild fruit,
and he sent the choicest to his mother with his followers. But these
wicked elephants gave none of the fruit to the elephant's mother,
and ate it all up themselves. In the evenings when the elephant
returned home, he used to ask his mother if she had eaten well, and
she always replied that she had been given nothing to eat the whole
day.
Finally, the elephant decided to leave his selfish herd. One
night, when all the other elephants were asleep, he led his mother
away to Mount Candorana (15). He found a cave close by a sparkling
lake covered with flowering pink lotuses, and he and his mother
lived there alone.
One day, a forester from Banaras, who had come to this area to
visit his relations, lost his way and found himself near the lake.
Frightened by his strange and unfamiliar rroundings, he began to
lament and cry aloud his bad luck. The elephant, who was feeding in
the lake, heard him and came out of the water. At the sight of the
massive beast the forester fled in fear, but the elephant went after
him calling out, “Why are you running away? Don't be afraid. I am
not going to harm you. Come here and tell me why you are weeping.”
“I have lost my way, O elephant, and for the past seven days I
havebeen wandering around in this terrible forest.”
“Stop crying. I live here and I know the way out of the
forest.”
The elephant lowered his trunk and lifting the man onto his
back,took him out of the forest. The forester went on his way to
Banaras. On his return he heard that King Brahmadatta's state
elephant had died a few days ago. Heralds rode about the city
proclaiming,“If any man knows of, or has seen an elephant fit for
the king to ride, let him come forward with the information.”
The forester in the hope of reward, immediately went to the
king. “Sire, I have just come back from the foothills of the
Himalayas. Close by Mount Candorana, I saw a splendid white
elephant, a rare beast and fit for Your Majesty to ride on all
occasions. I have marked the way carefully. If the elephant trainers
are sent with me, I am sure that we will be able to catch the
animal.”
The king agreed readily, and sent his elephant trainers and a
troop of soldiers with the forester.
After a journey of many days, through fields of ripe corn and
fertile valleys, they arrived at the lake near Mount Candorana.
Creeping down to the water's edge, they saw the white elephant
collecting tender lotus shoots for his blind mother to eat. The
elephant scented the presence of humans and looking up, saw the
forester hiding behind a tree. He thought, “It is this ungrateful
wretch who has led the king's men here. However I am very strong. I
can scatter a thousand elephants. Doubtless, I will be able to rout
these puny men. But in doing so, I may wound or kill several. I do
not want to harm them. Let them take me to the king and I shall then
ask to be set free.”
When the elephant trainers went down to the lake, the elephant
allowed himself to be led away by his long silvery trunk. Evening
fell, and the elephant's blind mother waited in vain for her son.
She had heard the noise made by the king's men and realised that
they had taken away her son. She began to weep most bitterly, “What
am I to do now that my son has gone? Who will care for me, blind and
old that I am? My son is such a fine and noble animal. I am sure
some king has taken him away to ride him into battle. Then he will
be killed, and I will never see him again.”
The poor old elephant lay down in the cave, mourning for her
lost son. In the meantime the white elephant had been brought to
Banaras. The whole city was decorated in honour of the king's new
state elephant. The trainers led him into a stable decorated with
garlands of fragrant flowers, and surrounded him with a finely
painted screen. All sorts of tempting food was given to him to eat,
but the elephant refused it all. In despair, the trainers went to
the king. “Sire, the white elephant will not eat. He refuses
everything that is put before him He will pine away and die without
any nourishment. What are we to do?”
The king went himself to the elephant's stable and offered him
food from the royal table. “Come, eat, great elephant. Why do you
sorrow? Are you not proud that you have been chosen to serve your
king?”
The elephant turned away his head and replied, “Sire, I will
eat nothing until I am restored to my mother.”
“Where is your mother, O elephant?”
“She is at Mount Candorana, Sire. She is old and blind, and
must be in great difficulty now that she is alone. Without someone
to feed and care for her, she will surely die.”
The king was deeply touched by the elephant's concern for his
mother, and decided to set him free. “Go back to your mother, great
elephant. Continue to look after her as you have done in the past.”
So the elephant went back to Mount Candorana. He entered the
cave and was overjoyed to find that his mother was still alive.
Filling his trunk with water from the lake, he sprinkled it gently
over her. The blind elephant thought it was raining and cried out,
“How does this rain fall out of season? What evil deity is near?
Alas if only my son was here, he would protect me.”
The elephant went closer and falling to his knees, tenderly
caressed his mother. She realised that it was her son, and began to
trumpet with happiness. “Rise up, mother. Do not lie here in misery
any more. Your son has returned to you, freed by the graciousness of
King Brahmadatta of Banaras.”
The elephant's mother was full of praise for the king. “Long
live King Brahmadatta. May he ever reign in peace and prosperity.
The gods will shower blessings on him for his goodness in sending my
son back to me.”
The elephant and his mother lived on near the lotus-filled
lake, and he cared tenderly for her till the day she died. When the
white elephant himself passed away, the king erected a stone image
of him by the side of the lake. Every year an Elephant Festival was
held there, and the king and his subjects honoured the memory of the
noble animal. |
Ngày
xưa, có một con voi trắng rất đẹp sống gần chân núi Hy Mã Lạp Sơn
(Himalayas). Nó là vua cai trị cả đàn voi gồm tám ngàn con. Voi chỉ
buồn là nó có một bà mẹ già bị mù.
Hằng ngày voi lặn lội vào rừng sâu hái trái cây và chọn những
trái nào ngon nhất để gửi về cho mẹ và đàn voi con của nó. Nhưng bầy
voi ác độc này đã không đưa cho mẹ của voi chúa một trái cây nào mà
giành ăn hết tất cả. Mỗi buổi chiều khi voi chúa trở về nhà, nó
thường hỏi mẹ ăn uống có được ngon không thì bà ta luôn luôn trả lời
rằng suốt ngày bà không ăn gì hết.
Cuối cùng voi chúa quyết định rời bỏ đàn voi ích kỷ kia. Ðêm nọ,
khi tất cả các voi con khác đang say ngủ, nó dắt voi mẹ lên núi
Căn-Ðô-Ra-Na (Candorana) (15). Voi chúa tìm thấy một hang đá nằm
cạnh bờ hồ nước lấp lánh đầy hoa sen tím, và hai mẹ con voi đã vào
sống một mình tại đó.
Ngày
kia, một anh thợ rừng từ thành Ba La Nại (Banaras) đến thăm người bà
con nơi khu vực này, bị lạc đường và thấy mình đang ở gần hồ nước
trên. Lo sợ trước cảnh vật xung quanh không quen biết và xa lạ, anh
ta bắt đầu than thở, khóc lóc về phận số không may của mình. Voi
chúa đang tắm dưới hồ, nghe tiếng người kêu khóc, liền bước ra khỏi
hồ nước. Khi nhìn thấy con vật khổng lồ, tên lính kiểm lâm hoảng sợ
đâm đầu chạy, nhưng voi chúa đuổi theo gọi ông ta: “Tại sao ông bỏ
chạy? Ðừng sợ. Tôi không làm hại ông đâu. Lại đây và nói cho tôi
biết tại sao ông khóc?”.
“Này voi, tôi bị lạc đường và bảy ngày qua tôi phải đi quanh
quẩn trong khu rừng nguy hiểm này”.
"Ðừng khóc nữa. Tôi sống ở đây, và tôi biết đường ra khỏi khu
rừng này”.
Voi chúa đưa vòi thấp xuống và giúp đỡ nâng người lính kiểm lâm
lên ngồi trên lưng, và đưa ông ta ra khỏi rừng. Người lính kiểm lâm
đi theo đường cũ trở về thành Ba La Nại. Vừa đến nơi, ông ta được
tin con voi của triều đình vua Bờ-Ra-Ma-Ðát-Ta (Brahmadatta) vừa mới
mất vài ngày trước đó. Dân chúng trong kinh thành lại đọc thấy bá
cáo như sau: “Nếu có ai biết hoặc thấy con voi nào thích hợp cho nhà
vua dùng cỡi được xin hãy thông báo cho nhà vua hay tin”.
Vì mong được lãnh thưởng, người lính kiểm lâm tức thì đến yết
kiến nhà vua: “Thưa bệ hạ, hạ thần vừa ở chân núi Hy Mã Lạp Sơn trở
về. Gần núi Căn-Ðô-Ra-Na, hạ thần trông thấy một con voi trắng rất
đẹp, một con vật hiếm có và thuận lợi cho hoàng thượng dùng để cỡi
trong mọi trường hợp. Hạ thần đã ghi dấu cẩn thận con đường tới nơi
ấy. Nếu bệ hạ phái một người chuyên luyện voi đi với hạ thần, chắc
chắn hạ thần có thể bắt được con vật đó”.
Nhà vua đồng ý ngay, truyền cho tên huấn luyện voi và quân lính
đi theo người lính kiểm lâm.
Sau nhiều ngày ra đi, xuyên qua những cánh đồng lúa chín và
thung lũng phì nhiêu, họ tới hồ nước gần núi Căn-Ðô-Ra-Na. Rón rén
xuống sát bờ nước, họ nhìn thấy voi trắng đang hái những búp sen non
mềm mại mang về làm thức ăn cho voi mẹ mù của nó. Voi đánh hơi biết
có người đến, nó nhìn lên và thấy tên lính kiểm lâm đang đứng núp
sau một thân cây. Voi nghĩ: “Tên hèn hạ vô ơn này đã hướng dẫn quân
lính của nhà vua tới đây. Mặc dù ta rất khỏe, có thể chống trả cả
ngàn con voi. Chắc chắn ta thừa sức tiêu diệt những tên lính yếu
đuối này. Nhưng làm vậy, ta có thể gây thương tích và giết chết
những kẻ khác. Ta không muốn sát hại chúng. Hãy để chúng bắt ta mang
về nạp cho đức vua và rồi ta sẽ yêu cầu để được vua thả ra”.
Khi người luyện voi tiến xuống hồ nước, voi chúa tự đưa chiếc
vòi dài trắng bạc ra để ông ta dắt nó đi. Ðêm về, voi mẹ mù trông
chờ voi con một cách tuyệt vọng. Khi voi mẹ nghe tiếng ồn ào của
quân lính nhà vua và biết rằng họ đã bắt con mình đi. Voi mẹ bắt đầu
khóc than thảm thiết: “Giờ đây ta làm sao sống được khi con ta đã
vắng bóng? Ta bị mù và già yếu, ai sẽ săn sóc cho ta? Con ta là con
vật đẹp đẽ và cao quý. Chắc chắn vị vua nào đó đã bắt và dùng cỡi nó
xông ra chiến trận. Rồi voi sẽ bị giết chết và ta sẽ không bao giờ
gặp lại con ta nữa”.
Voi mẹ già đau khổ nằm lăn xuống trong hang đá, than khóc cho
đứa con đã mất đi. Trong khi ấy, voi trắng đã được quân lính đưa về
đến thành Ba La Nại. Dân chúng trang hoàng khắp kinh thành để chào
mừng thớt voi mới của triều đình. Các thợ luyện voi dắt nó vào
chuồng có kết những vòng hoa thơm và xung quanh được trang trí bởi
những tấm màn vẽ rất đẹp. Người ta mang lại nhiều thực phẩm ngon cho
voi ăn nhưng nó từ chối tất cả. Các thợ luyện voi thất vọng đến gặp
đức vua và thưa: “Tâu hoàng thượng, voi trắng không chịu ăn. Nó từ
chối mọi thứ mang lại đưa cho nó. Voi sẽ suy yếu và chết nếu không
ăn uống gì. Vậy hạ thần chúng tôi làm sao bây giờ?”.
Nhà vua phải thân hành vào chuồng voi và đưa cho nó các thức ăn
dành cho hoàng gia. “Này voi cao quý. Hãy lại đây ăn. Tại sao nhà
ngươi buồn rầu? Nhà ngươi không thấy hãnh diện khi được chọn để phục
vụ cho đức vua của ngươi hay sao?”.
Con voi quay đầu lại trả lời: “Tôi sẽ không ăn uống gì cho đến
khi tôi được trả về với mẹ tôi”.
“Này voi, mẹ ngươi ở đâu?”.
“Tâu hoàng thượng, mẹ tôi ở trên núi Căn-Ðô-Ra-Na. Bà ta già
yếu, mù lòa, và hiện giờ mẹ tôi đang sống một mình nên gặp nhiều khó
khăn. Không ai nuôi dưỡng và chăm sóc, chắc mẹ tôi sẽ chết”.
Khi nghe voi trắng trình bày hoàn cảnh của mẹ nó, đức vua vô
cùng xúc động và quyết định thả voi ra: “Này voi cao
quý, hãy trở về với mẹ ngươi. Hãy tiếp tục chăm sóc mẹ ngươi như
ngươi đã từng phụng dưỡng bà ta trong quá khứ”.
Rồi voi trắng trở về lại trên núi Căn-Ðô-Ra-Na. Nó đi vào hang
đá, và lòng tràn ngập niềm vui khi thấy voi mẹ đang còn sống. Voi
lấy vòi hút nước dưới hồ lên rưới nhẹ nhàng trên thân hình mẹ nó.
Voi mẹ mù tưởng đó là trời mưa và kêu lên: “Lạ thực, sao trời mưa
trái mùa như thế? Chắc có vị ác thần nào sắp xuất hiện chăng? Trời
ơi, nếu lúc này đứa con duy nhất của ta có ở đây, nó sẽ bảo vệ cho
ta”.
Voi con đến sát gần quỳ xuống và dịu dàng an ủi mẹ nó. Voi mẹ
nhận biết đó là con mình nên liền rống lên vì sung sướng. “Mẹ ơi,
hãy đứng dậy. Ðừng nằm đau khổ nơi đây nữa. Nhờ được vua
Bờ-Ra-Ma-Ðát-Ta nhân đức ở thành Ba La Nại phóng thích, con của mẹ
đã trở về với mẹ hôm nay”.
Voi mẹ, hết lòng tán thán đức vua, liền tung hô: “Vua
Bờ-Ra-Ma-Ðát-Ta vạn tuế. Nguyện cầu cho nhà vua trị vì đất nước
trong an bình, thịnh vượng. Ngưỡng mong chư thần linh luôn ban phúc
cho nhà vua do hành động lành của đức vua đã thả con ta trở về”.
Hai mẹ con voi tiếp tục sống bên cạnh hồ nước đầy hoa sen, và
voi con đã hết lòng phụng dưỡng thân mẫu cho đến ngày voi mẹ qua đời.
Khi voi trắng từ trần, nhà vua đã truyền dựng một pho tượng của nó
bằng đá bên cạnh hồ nước trên. Hằng năm, đức vua và quần thần tổ
chức ngày Hội Voi Trắng tại nơi đó để tưởng niệm con vật cao quý này.
|