One morning in a village near Kasi (23), a peasant was
ploughing his fields. After he had laid the trenches, he let loose
his oxen to graze in a field nearby, and started to turn the soil
over with a spade. The day wore on, and the oxen strayed further and
further frome the field to find fresh grass to munch. When evening
fell the peasant, having completed his day's work, laid down his
spade. He went to fetch his oxen and discovered that they were no
longer in the field where he had left them.
He was a poor man, and the loss of his oxen was a terrible
misfortune. He grew extremely worried and though night was falling,
he went into the forest near the village looking for and calling out
to the strayed oxen.
He lost his way in the depths of the forest, and wandered
around for seven days and nights, unable to find his way home. By
this time, he was half starved and nearly fainting with hunger and
thirst. He was about to collapse with exhaustion, when he saw a
tree, laden with enormous ripe fruit. This tree stood at the edge of
a steep slope which dropped sharply to a narrow gorge below.
The peasant staggered up to the tree, and plucking the fruit
within his reach, began to gobble it up as fast as he could. His
hunger was still not satisfied, and longing to eat more of the juicy
fruit he climbed up the tree, and crawled along a branch which hung
over the slope.
There was a cracking sound and the branch, unable to bear his
weight, snapped in two.
The unfortunate peasant was hurled down the rocky slopesinto
the narrow gorge below. By luck, he fell into a pool of water and
was saved from being smashed to death on the boulders which were
strewn around. He was so weakened by his fall that he lay in the
gorge for ten days, unable to move. He kept himself alive by
drinking the water from the pool and eating the shrubs which grew at
its edge.
On the tenth day, a monkey who lived in a cave in the gorge,
came to drink water at the pool, and saw the wretched peasant lying
there. He was amazed at the sight of a human being in this desolate
place and asked him:“Who are you, and what are you doing lying
here?”
“Alas, monkey, I live in a village near Kasi, and I lost my way
in the forest above, while looking for my oxen which had strayed
from the field. I wandered around for seven days, without food and
water, until I saw a fruit tree which stands on the top of this
rocky slope. I climbed up the tree to reach the fruit, and fell into
this gorge. I have been lying here for ten days. Please try and pull
me up to the forest, for I am too weak to make the effort myself.”
The monkey felt very sorry for the peasant, and decided tohelp
him. He picked up a heavy stone and practised climbing up and down
the side of the gorge, to see if he could bear the weight of the
man. When he found that he could climb the slope without any
difficulty, he went back to the peasant and told him:“Now put your
arms around my neck and hold on fast. Then I will climb, slowly, to
the top of the gorge.”
The peasant did as he was told and climbed onto the monkey's
back, and laboriously they made the difficult ascent. When they
arrived at the top, the brave monkey was quite worn out, and putting
the peasant down he said: “I am extremely tired after this arduous
climb, and I must sleep for a while. You stand guard and wake me up
if any wild animals come near.”
The monkey lay down on the grass and fell fast asleep, while
the peasant sat near him and kept watch. Now in spite of his life
having been saved by the monkey, the peasant was a really ungrateful
and wicked man. As he watched the monkey, he thought of an evil
plan:“The flesh of a monkey is very tasty to eat. I am very hungry
and weak after my fall, so if I kill and eat this monkey I will get
strong again. Then I need not remain in this lonely place, and I
will be able to find the way out of the forest and back to my
village.”
He looked about and found a large stone, and raising it, he hit
the monkey on the head. But as he was still weak and feeble the blow
lacked power, and he only succeeded in wounding the monkey.
Up jumped the monkey, blood flowing from his head, and he
quickly srambled up a tree. When he felt that he was safe from the
peasant he called out:“Vile wretch, is this how you repay me for
having saved your life? You are a treacherous man and you will
suffer for your foul deed. Go from here; there is the path that
leads out of the forest. If you are not devoured by wild beasts, you
will eventually reach your home. But go quickly. I don't trust you
and want to see you on your way before I come down from this tree.”
The peasant quickly ran down the path that the monkey had pointed
out to him. But he was not to escape so easily. The gods in heaven
saw what had happened, and decided to punish the peasant for his
wicked act.
When the peasant reached home, he found that his body was
covered with horrible sores, and after a few days his limbs began to
rot away. The other peasants drove him out of the village and
shunned by people everywhere, he wandered from place to place for
seven years. Driven half mad with his sufferings, he eventually
reached the Migacira park in Banaras and lay down in an enclosure.
The people of Banaras took pity on him and gave him food and water
to drink.
The peasant however, had undergone too much pain and he
died shortly afterwards. The gods sent him to the underworld, where
he was made to atone for all his misdeeds on earth. |
Vào một sáng nọ, tại ngôi làng gần thành phố Ca Thị (Kasi)
(23) có một bác nông phu đang cày ruộng. Sau khi đào các đường mương,
ông ta thả mấy con bò gặm cỏ ở cánh đồng bên cạnh và bắt đầu dùng
xuổng để xới đất. Hôm sau, những con bò của ông càng đi xa cánh đồng
mong tìm cỏ non để ăn. Chiều xuống, người nông dân sau khi làm xong
công việc, cất dọn cuốc xuổng. Bác ta đi tìm mấy con bò và thấy
chúng không còn ở cánh đồng mà ông thả chúng trước kia nữa.
Vì là một nông dân nghèo, nên việc thất lạc mấy con bò là điều
vô cùng bất hạnh đối với ông ta. Người nông phu hết sức lo lắng cho
nên mặc dù ban đêm trời tối ông vẫn đi vào khu rừng cạnh làng để tìm
kiếm và kêu gọi những con bò đi lạc của ông.
Ông tiến mãi vào rừng sâu và quanh quẩn suốt bảy ngày đêm vẫn
không tìm ra con đường về nhà. Vào lúc ấy, ông bị thiếu ăn và ngất
xỉu vì đói khát. Khi kiệt sức sắp ngả gục, ông trông thấy một cái
cây với trái chín to lớn trên cành. Cây này mọc trên bờ của sườn đồi
dốc thẳng xuống dưới một khe núi hẹp.
Người nông dân lảo đảo đi tới cây đó với tay hái trái chín nói
trên và vội đưa vào mồm nhai ngấu nghiến. Nhưng ông cảm thấy chưa
dằn hết cơn đói và muốn có thêm trái cây ngon ngọt này để ăn nên ông
leo lên cao, bò theo một cành cây bắt ngang trên sườn đồi.
Cành cây vì không chịu nổi sức nặng của ông ta, kêu rắc một tiếng và
gãy làm đôi.
Người nông dân bất hạnh bị ném vào sườn núi đá rớt xuống thung
lũng hẹp phía dưới. May mắn ông ta thoát chết nhờ rơi trúng vũng
nước, không bị đập vào những tảng đá xung quanh. Bị té nặng, ông ta
quá yếu phải nằm nơi hốc núi đến mười ngày không thể di chuyển được.
Ông sống nhờ uống nước trong vũng và ăn những cây nhỏ mọc trên bờ.
Vào ngày thứ mười, một con khỉ sống trong hang nơi hốc núi ra
uống nơi vũng nứơcvà trông thấy người nông dân khốn khổ đang nằm ở
đó. Khỉ ngạc nhiên khi thấy có người đến vùng đất xa xôi này và hỏi
anh ta: “Ông là ai, và ông làm gì mà nằm ở đây?”
“Này khỉ ơi, làng tôi sinh sống gần thành phố Ca-Thị (Kasi) và
trong lúc đi kiếm mấy con bò chạy lạc nơi cánh đồng,tôi đi lạc vào
khu rừng trên. Tôi đi lang thang suốt bảy ngày không có thức ăn và
nước uống cho đến khi tìm thấy một cây có trái mọc trên đỉnh sườn
núi đá. Tôi leo lên hái trái cây và bị rơi xuống hốc núi này. Tôi đã
nằm ở đây mười ngày qua. Mong bạn cố gắng kéo tôi lên và đưa tôi ra
lại khu rừng, vì quá yếu sức, tự mìnhtôi không thể làm được”.
Khỉ cảm thấy thương hại người nông dân và quyết định giúp đỡ
ông ta. Nó khiêng một phiến đá nặng và thực tập leo lên leo xuống
cạnh bờ hốc đá để xem thử nó có đủ sức mang nổi sức mạnh của một
người hay không. Khi khỉ thấy rằng có thể leo lên đồi núi không chút
gì khó khăn, nó liền quay lại nói với người nông dân: “Bây giờ bạn
đưa tay ôm chặt cổ tôi. Rồi tôi sẽ từ từ leo lên đỉnh hốc đá”.
Theo lời khỉ dặn, người nông dân trèo lên lưng nó và cả hai
kiên nhẩn thực hiện một cuộc tiến lên cực nhọc. Khi lêntới đỉnh hốc
đá, con khỉ can trường quá đuối sức, liền đặt người nông dân xuống
đất và nói: “Tôi quá mệt sau cuộc leo núi khó khăn này, nên tôi cần
phải nghỉ ngơi một lát. Bạnđứng canh chừng và thức tôi dậy nếu thấy
bất cứ con thú dữ nào đến gần”.
Con khỉ nằm xuống trên cỏ và ngủ say liền trong lúc ông bạn
nông dân đứng cạnh nó để canh chừng. Mặc dù đượccon khỉ cứu sống,
nhưng ông ta thật là kẻ vô ơn và tàn ác. Trong khi đứng trông chừng
cho khỉ, tên nông dân đã nghĩ đến một kế hoạch xấu xa: “Thịt khỉ ăn
rất ngon. Ta quá đói và yếu sức sau lần té ngã vừa rồi, nếu ta giết
và ăn thịt khỉ ta sẽ mạnh khỏe trở lại. Rồi ta chẳng cần ở nơi vắng
vẻ này mà có thể tìm đường ra khỏi khu rừng để trở về làng ta”.
Người nông dân nhìn quanh tìm thấy một hòn đá lớn, ông nâng
phiến đá lên và đập vào đầu con khỉ. Nhưng vì đang còn yếu sức nên
ông ta chỉ gây thương tích cho con vật mà thôi.
Khỉ nhảy lên, đầu bị chảy máu, nó liền nhanh chóng trèo lên cây.
Khi chú khỉ cảm thấy an toàn thoát khỏi sự giết hại của tên nông dân,
nó liền nói lớn: "Ðồ hèn hạ, sao ông có thể trả ân cho tôi, người đã
cứu sống ông bằng hành động phản trắc như vậy. Ông là con người tàn
ác rồi ông sẽ gặp sự khổ đau do việc làm bất nhân của ông. Từ đây có
con đường dẫn ra khỏi rừng. Nếu ông chạy thoát không bị thú dữ ăn
thịt, cuối cùng ông sẽ về tới nhà. Hãy đi nhanh lên. Tôi không tin
ông được và tôi muốn thấy ông đi xa trước khi tôi tuột xuống khỏi
cây này”.
Tên nông dân chạy nhanh theo con đường khỉ đã chỉ dẫn. Nhưng y
không dễ gì trốn thoát được hàng chư thiên ở cõi trời đã thấy biết
sự việc xảy ra, nên các ngài quyết định trừng phạt tên nông dân vì
hành động tội ác của hắn.
Khi về tới nhà, ông ta thấy trên thân mình hiện ra những mụt
nhọt ghê rợn và trong vài ngày sau, chân tay của ông bị thối rửa.
Những bác nông dân khác đuổi y ra khỏi làng và khắp nơi mọi người ai
cũng tìm cách xa lánh; rồi ông ta đành phải đi lang thang rày đây
mai đó trong suốt bảy năm trường. Sau cùng quá khổ đau vì điên dại,
ông ta tìm đến ẩn náu trong công viên Mi-Ga-Si-Ra (Migacira) gần
thành Ba La Nại (Banaras). Dân chúng thấy tội nghiệp mang thức ăn và
nướcuống đến cho ông ta.
Tuy nhiên, vì quá đau đớn nên không lâu sau đó, người nông dân
đã qua đời. Các vị thiên thần liền đày đọa ông ta xuống cảnh giới
địa ngục đễ đền tội về những việc làm ác độc mà y đã gây ra khi còn
sống trên thế gian. |