BÀ MẸ ÐIÊN
Trần Trung Ðạo
Có lần tôi đi ngang
Qua vỉa hè Ðồng Khởi,
Một bà ôm chiếc gối
Ðứng hát như người say:
Khoan chết đã con trai
Mẹ còn chờ mua sữa,
Mai Ba về có hỏi,
Mẹ biết nói sao đây!
Người biết chuyện cho hay:
Chồng bà đưa ra Bắc,
Từ khi con trai mất,
Bà trở thành người điên.
Nhà bà là mái hiên,
Tấm vải dầu che nắng,
Sớm chiều khoai với sắn,
Heo hút với bầy con.
Bà ngày một héo hon,
Bỏ vùng kinh tế mới,
Về Sài Gòn chen lấn
Giữa cuộc đời đắng cay.
Ðứa con út ốm đau
Vẫn hằng đêm đòi sữa,
Chẳng còn gì bán nữa
Ngoài giọt máu mẹ cha.
Khi trời vừa sáng ra,
Bà lại lên Chợ Rẫy
Lần nầy lần thứ mấy
Bà bán máu nuôi con.
Trên đường về đi ngang,
Ghé cửa hàng mua sữa,
Bà gục người trước cửa
Suốt đêm mà không hay.
Ðứa con út đang đau
Chờ mẹ về chưa tới,
Qua đời trong cơn đói
Thiếu cả một vòng tay.
Khi bà về tới nơi
Thì con mình đã chết
Bà ôm con lạnh ngắt
Ðứng hát như người say:
Khoan chết đã con trai
Mẹ còn chờ mua sữa,
Mai Ba về có hỏi
Mẹ biết nói sao đây.
Ðêm qua tôi nằm mơ
Thấy mình ôm chiếc gối
Ðứng trên đường Ðồng Khởi
Và hát như người điên.
Trần Trung Ðạo
|