..
|
Mẹ Và Quê Hương
Gió Xuân
Dạ thưa Mẹ, từ sau ngày vượt biển
Con chưa về như đã hẹn, Mẹ ơi!
Đêm con đi, nghèn nghẹn nước mắt rơi
Thế là hết, con xa rời quê Mẹ.
Trời cũng buồn nên trời làm mưa nhẹ
Có giọt nào trong mắt Mẹ long lanh
Xa quê hương, lòng con thật chẳng đành
Lìa cách Mẹ, cuộc đời thành côi cút.
Tuổi thơ xưa là những ngày hạnh phúc
Mẹ ru hời bằng những khúc ca dao
Trên đồng xanh, thơm hương lúa ngạt ngào
Êm ái đó đưa con vào giấc ngủ.
Con nhớ quá khi trời làm mưa lũ,
Nước trắng đồng, mình khoai củ có nhau,
Mái tranh nghèo, trống trước lại dột sau,
Manh áo rách, mẹ đêm thâu ngồi vá.
Giờ con sống nơi quê người xứ lạ,
Vẫn thương hoài manh áo vá ngày xưa.
Mẹ một mình lạnh lẽo dưới gió mưa,
Con ấm áp cũng bằng thừa, Mẹ ạ!
Bởi xa quê nghẹn ngào trong tấc dạ,
Vui sướng gì, đời vội vã áo cơm!
Nơi quê mình ruộng lúa có còn thơm?
Cây dừa cổi có còn đơm những trái?
Con đường đất tuổi thơ con chạy nhảy,
Chắc bây giờ mòn mõi trải thời gian.
Gốc phượng già bên hiên mái trường làng,
Tên con khắc cũng phai tàn đi mất.
Dạ thưa Mẹ, con cố ngăn tiếng nấc,
Đêm tàn rồi vẫn thao thức riêng con.
Nhớ quê hương, năm tháng sống mõi mòn
Thương tình mẹ, nghe tủi hờn quặn thắt...
Gió Xuân
April
22, 2002
|
..
|