TRANG BÌA

www.lebichson.org

TRANG BÌA

  NHỚ VỀ QUÊ HƯƠNG VIỆT NAM THÂN YÊU, NƠI ĐÃ CHO TA BAO NIỀM HẠNH PHÚC LẪN NHỮNG KHỔ ĐAU - THÀNH KÍNH TRI ÂN MẸ CHA NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHO CON TRÁI TIM VÀ HÌNH HÀI ĐỂ CON ĐI VÀO CUỘC SỐNG!

..

 

NHỮNG BƯỚC CHÂN

PHẠM HỒNG DANH

 

          Sau 8 giờ ngồi trên tàu lửa khởi hành từ Sài Gòn, Diễm và tôi đến ga Mường Mán. Bước xuống tàu, gọi hai tô cháo gà, chúng tôi tìm một góc ngồi ăn. Trước mặt tôi, một em bé gái khoảng 3 tuổi đang ngồi “Ị”.

          “Ị” xong em đứng dậy bỏ đi. Một người đàn ông chừng 30 tuổi đến rửa cho em. “Phế phẩm” vẫn còn nằm chơ vơ trên đường đi, trước mặt tôi và trước tô cháo gà.

          Người qua kẻ lại. Những bước chân hờ hững, những bước chân dứt khoát, những bước chân chậm rãi, những bước chân vội vã… Hầu như không ai nhìn dưới chân mình. Tôi lo âu vì thấy hết người này đến người khác sém giẫm lên “phế phẩm” đó. Đến vài chục người bước những bước chân sát kề “phế phẩm”, lướt qua “phế phẩm”, gần chạm vào “phế phẩm”…

          Tôi bưng tô cháo canh chừng “phế phẩm” với nỗi hồi hộp kỳ lạ. Tôi chờ đợi cái cảnh: có người giẫm lên “phế phẩm” đó. Tôi muốn bỏ tô cháo đến hốt “phế phẩm” đi, tôi muốn lại nắm cổ áo người đàn ông và bắt hắn dọn sạch “phế phẩm” thối tha đó.

          Nhưng kìa! Tôi chưa kịp thực hiện những ý nghĩ của mình, đã có người giẫm lên một phần “phế phẩm”… rồi hai, ba, năm, bảy và mấy chục người lần lượt giẫm lên “phế phẩm” ấy. Mỗi người tha đi một ít… “phế phẩm” biến mất. Khoảng đất trở lại bình thường.

          Hình như người ta đã vô tình mang theo những dơ bẩn đi vào cuộc đời. Con người bước đi, quên mình đang bước trên cái gì, quên nền tảng cơ bản là trái đất nâng đỡ bàn chân, quên nhìn xuống đất. “Phế phẩm” đó có thể là một cạm bẫy thô thiển. Còn những cạm bẫy khác tinh vi hơn, được che đậy bằng những hình thức tuyệt đẹp, thơm tho…

          … Thấy khuôn mặt tôi đờ đẫn vì những suy tưởng, Diễm hỏi: “Anh nghĩ gì vậy?”, tôi buột miệng: “Nghĩ về cục c…”. Diễm tức giận: “Anh ăn nói thô bỉ quá!” rồi đứng dậy bỏ đi. Tôi biết Diễm hiểu lầm, nhưng vẫn ngồi yên. Đối với người yêu có nên lúc nào cũng nói thật?

 

        Phạm Hồng Danh

          (Trích từ “160 Truyện ngắn Mini”, NXB Mũi Cà Mau, 1998)

 

 

..

 

Phật giáo nhập môn     Phật giáo và xã hội     Phật giáo và văn hoá     Phật giáo và giáo dục     Phật giáo quốc tế    

Phật giáo sử - truyện     PG và vấn đề tái sanh     Thơ ca Phật giáo     Âm nhạc Phật giáo     Tin tức Phật giáo

Gia Đình Phật Tử      Mẹ và Quê hương     Di tích& văn hoá đất võ     Bình Định: Đất & Người     Thơ ca Bình Định

Bài mới đăng tải     Nối vòng tay lớn     Thông báo     Linh tinh     Hình ảnh

Trang chủ     English     Liên lạc     Trang chủ

Hit Counter
"khách viếng chùa"

 

www.lebichson.org

Thành lập

ngày 10 tháng 9 năm 2003