|
|
|
TRANG BÌA |
.. |
Tiếng Mẹ Đẻ Thiên Thu
Cả nhà đang ngồi xem cuộn băng hình ca nhạc của trung
tâm Thúy Nga, lời thuyết minh của Duyên Anh viết rất thiết tha nhắc nhở mọi
người về tình tự dân tộc. Ông kêu gọi những người trẻ Việt Lan cũng ngồi quây quần với
gia đình nhưng cô không để tâm vào tiếng nhạc hay khung cảnh trên màn hình,
cô đang đọc quyển “Nỗi Buồn Chiến Tranh” của Bảo Ninh (mà tựa đề nguyên thủy
là "Thân Phận Tình Yêu"). Quyển truyện ngắn này của Bảo Ninh đã gây
được chút tiếng vang ở trong cũng như ngoài nước vì cái cốt truyện đầy căng
thẳng nội tâm của một người lính cộng sản dưới thời chiến tranh với Mỹ. Lạ
lùng thay, nó chỉ được nổi tiếng trong nước sau khi đã được dịch sang tiếng
Anh. Lan tò mò muốn đọc sau khi đọc một bài giới thiệu trên
báo chí Mỹ!
Một nam ca
sĩ trẻ đang hát bài gì đó với câu kết thúc thật buồn khiến Lan, dù đang đắm
chìm trong những suy tưởng và những giấc mơ đầy bom đạn, chết chóc, cũng như
nỗi niềm khát vọng thanh bình và tình yêu của nhân vật chính trong truyện -
cũng phải ngưng lại và ngẩng đầu lên nhìn. Ý của câu hát đó là nếu người Việt
chúng ta không còn biết đến quê hương nữa thì sẽ chẳng bao giờ lớn nổi thành
người! Chị Châu đang nói oang oang điều gì phê bình cái bài hát đó,
Lan không nghe kịp nên hỏi lại: “Chị nói gì vậy chị Châu?”
"Tao nói là làm gì mà dữ
vậy, công nhận là người Việt không biết đến ca dao Việt
Lan thấy
ngay rằng chị của mình ngộ quá, người ta ví von sự chết trong tâm hồn, sự chết
của văn hóa dân tộc thôi mà!
Nhưng cũng thật nhanh, Lan hiểu rằng chị Châu không thể nào hiểu được cái
cách dùng chữ như vậy,và chị sợ cái kiểu nói mạnh mẽ
và chính xác đó.
Lan nhớ lại
cái kinh nghiệm của chính mình. Ngày chưa đi Mỹ, Lan đã tưởng tượng rằng khó có bao giờ mình còn
được đọc nhiều sách báo Việt
Có lẽ càng
xa quê hương, người ta càng nghĩ nhiều về nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Lan thấy trong văn thơ mới cũng như quảng cáo trên
báo chí đầy rẫy những hình ảnh xưa cũ và đặc thù của Việt Khi thì tô phở bắc bốc khói
nghi ngút, lúc thì mái nhà tranh thấp thoáng sau bụi tre, rồi thì cô gái Việt
mảnh mai trong tà áo dài tha thướt,cầm thêm trên tay
hờ hững chiếc nón lá... Nhan nhản trong sách báo là tên những
địa danh cũ, tên những cửa hiệu danh tiếng một thời của Việt
Chính Lan
cũng thấy trong lòng mình dấy lên những xúc động lạ lùng khi nhìn những em nhỏ
đi học lớp tiếng Việt. Cái cảm xúc ấy, Lan biết, sẽ chẳng thể nào mình hiểu được nếu
chưa từng ở xa quê hương.
Nhưng cũng
chẳng bao lâu sau, Lan đã lại thất vọng thật nhiều. Trong lúc tìm tài liệu cho môn học tiếng Việt ở bậc
đại học của mình, Lan đã gặp phải biết bao bài báo với giọng văn thật xỗ sàng
lại đầy lỗi văn phạm cũng như chính tả. Khổ thay, những điều
như thế ở Mỹ lại thật phổ biến chứ không chỉ là cá biệt, hiếm hoi. Xen giữa những tiếng Việt là những chữ tiếng Anh rời rạc và không
cần thiết phải có: "...quý khách muốn booking xin gọi điện thoại....",
"...đại hạ giá tuần này - 20% Off, mua trả góp không cần
deposit..."...là những câu văn tiếng Việt làm Lan cảm thấy rất khó chịu
khi đọc.
Thêm nữa,
xen giữa những bài viết hay hiếm hoi là nhiều bài dịch làm sai hẳn ý nghĩa của
bản văn gốc tiếng Anh. Nhiều người
có bằng Tiến sĩ về vật lý hay những môn khoa học khác, khi được dịch sang tiếng
Việt tất cả đã trở thành Bác sĩ chỉ vì chữ Doctor đi trước cái tên. Nếu bây
giờ là tháng 11 thì "last October" sẽ được dịch là "tháng 10 vừa
qua" thay vì phải là "tháng 10 năm ngoái"...Lan biết không phải
ai cũng không biết, nhưng buồn thay, những kiểu cách viết như vậy không hề
khó tìm thấy ở hải ngoại này.
Rồi từ sự
thất vọng đó, Lan tìm đọc tin tức và văn hoc của Tây phương bằng tiếng Anh. Suốt cả năm qua, Lan không đụng đến
một tờ báo Việt ngữ nào. Có lúc Lan đã cảm thấy mình có lỗi và bị mặc
cảm tự ti dân tộc dầy vò, nhưng Lan đã lấp liềm nỗi niềm đó với những cái cớ
mình cần trau dồi tiếng Anh hay là vì không có sách hay để đọc. Thế rồi có một ngày, trong lần
người anh của Lan từ Việt
Thế nhưng,
mọi người trong gia đình Lan lại có một phản ứng thật hay và thật khác. Họ nói rằng "Không phải mọi
người ở đây mất gốc, người Việt ở đây nói tiếng Việt của 10, 20 năm trước,
còn anh nói tiếng Việt
Những chữ
sau cùng Lan biết gia đình chỉ có ý đùa cho vui. Nhưng toàn bộ câu nói lại là một
sự biện hộ vô cùng khéo léo và đau lòng. Mọi người đều nhận ra điều đó
dù rõ ràng hay mơ hồ, vì những nụ cười nhẹ trên môi đều tắt đi nhanh chóng và
những đôi mắt nhìn nhau thật nhanh đầy vẻ e ngại. Ai cũng
thầm cảm thấy một nỗi lo vô hình và không tên tuy nhẹ nhàng mà lại nằm rất
sâu trong lòng mỗi người. Ðã bao năm rồi, chúng ta sống
như đang mơ một giấc mộng dài trên quê người!
Lan còn nhớ
có ai đã nói rằng đến lúc gần nhắm mắt từ bỏ cuộc đời, ai cũng phải trở về với
cội nguồn của mình dù chỉ là trong tư tưởng, và dù muốn hay không muốn như vậy! Lúc đó, nếu mình thật sự không
còn con đường nào để trở về - chẳng hạn có một người đồng hương để tâm sự và
trối trăn, có sách vở và kỷ vật của quê hương làm bầu bạn trong tĩnh lặng,
hay thậm chí được trở về quê hương nơi ai cũng có thể hiểu mình và mình hiểu
được mọi người...- thử hỏi còn có nỗi đau nào lớn hơn thế?
Câu nói vừa
rồi của chị Châu đã tóm gọn tất cả những gì đã xẩy ra với Lan trong năm qua. Không ai nhận là tiếng Việt của mình bị mai một, mặc
dù tất cả đều đồng ý rằng có lẽ đến thế hệ thứ hai hay thứ ba của người Việt
hải ngoại, tiếng Việt không biết sẽ ra sao ở ngoài này, có còn không hay còn
mà đã bị biến dạng rồi. Nó sẽ thay đổi đến nỗi người trong
nước sẽ nhận ra ngay chúng ta là người ngoại quốc nói tiếng Việt chứ không là
đồng hương của họ nữa. Lan rùng mình khi để tâm tưởng
trôi nổi tự do như thế, nó hay dẫn Lan đến những bến bờ không hề biết trước,
thật lạ lùng, thật thú vị và đôi lúc cũng thật đáng sợ! Cuộn băng hình đã đến lúc kết
thúc. Người ta đang hợp ca bài "Việt Lan lại chúi đầu đọc tiếp câu
truyện của Bảo Ninh và lại thấy mình như còn có chút may mắn. Tác giả là người Việt và Lan đang đọc bản gốc chứ không phải bản
dịch Anh ngữ.
Thiên Thu
|
.. |