XIN ĐỪNG BUỒN
CON!
Trần Thị Ngọc Lan
Ðêm nay
con gọi mẹ thật lặng lẽ,
Dù biết mẹ chẳng thể nghe được lời nào
Của đứa con lưu lạc nơi xa!
Mẹ ơi, đã lâu lắm rồi con sống như né tránh
Ngoảnh mặt làm ngơ mà lòng dạ chẳng hề yên
Mẹ, chị với các em
Vẫn ngày ngày cố sống nơi quê ấy
Lòng hân hoan lẫn quặn thắt mỗi lần nghĩ đến con
Chị, nhớ đến thằng em hay thất hứa
Hay hẹn sẽ về mà có thấy tăm hơi?
Chị vẫn hiền lành tha thứ và lại chờ đợi!
Mẹ ơi, hãy tha thứ cho đứa con bất tài và bất hiếu
Sinh ra đời có lẽ chỉ để trả nợ thôi
Nếu đời sống này con không trọn đạo được
Ðể mẹ khổ, em trông và chị nhớ
Con xin Mẹ tha thứ
Và đừng buồn con nhé, Mẹ ơi!
Mẹ ơi, Mẹ có biết?
Ngay cả những tháng ngày con còn sống,
Cũng chỉ là những ngày tháng con vay mượn!
Mà con biết sẽ có thể bị lấy lại
Vào cái lúc Mẹ, chị và các em cần đến, gọi "Chương ơi!"
Tháng 11.2001
Trần Thị Ngọc
Lan
|