..
|
DẠY CON VÀO ĐỜI
Tịnh Đức
Con còn nhỏ chim non vừa đủ cánh
Hãy bay đi vào biển rộng sông hồ
Gắng lên con, vượt rừng núi, hư vô
Chuyển đôi cánh mỗi ngày thêm cứng cáp.
Con ơi, đời đầy phong ba và bão táp,
Gió muôn trùng lồng lộng quạt bay con,
Phải đương đầu những chướng ngại trầm oan,
Con tự hiểu, lớn khôn là phải sống.
Gắng lên con, dù trời cao đất rộng
Chí kiên cường, con khắc phục khó khăn.
Khổ cho con là tìm kiếm miếng ăn
Vì thơ dại, mồi đời không dễ kiếm
Nhưng thời gian sẽ dạy con kinh nghiệm
Sức sẽ bền, chí sẽ vững thêm lên.
Có những tủi sầu quằn quại triền miên,
Những nhục nhã phải cắn răng chịu lấy,
Này con ơi! Muốn cho đời bừng dậy,
Phải tự mình học lấy thương đau.
Cha mẹ nuôi con khôn lớn đến độ nào
Rồi cũng phải xa con ngoan khờ dại.
Hãy ráng nhớ nghe! Đừng ham dừng lại
Ở những nơi đầy mật ngọt , mồi ngon,
Bẫy sẵn giăng, lừa bịp chờ bắt con
Lầm một chút là cuộc đời vong mạng
Tuy hiểu rằng: Hữu sanh thì hữu hạn
Nhưng chết sao cho liệt liệt, oanh oanh.
Có đôi lúc phải xã kỷ hy sinh,
Xem cái chết tựa lông hồng nhẹ bỗng,
Nhưng có lúc phải nhục nhằn kham nhẫn
Dành mạng này cho đại cuộc mai sau
Đừng vì phút tức khí chẳng vào đâu,
Mà phí bỏ cuộc đời trong vô nghĩa.
Có đôi lúc bị thế gian mai mỉa
Xem như không, để ý đến làm gì,
Miễn sống sao đừng đánh mất lương tri,
Đừng tàn hại đồng bào cùng huyết thống
Nhớ rõ câu: Là trời cao đất rộng,
Mãnh lưới trời có lọt thoát ai đâu?
Nếu kẻ nào tham danh lợi, công hầu,
Đem bán rẻ lương tâm cùng nghĩa khí
Dù nghèo hay những khi cực bỉ,
Hãy giữ mình cho đói sạch, rách thơm,
Sống bao lâu tranh được được, hơn hơn,
Lúc nhắm mắt đều chẳng còn chi cả
Lợi lợi, danh danh, mồi ngon vật lạ,
Giã từ đời tay trắng lại hoàn không.
Nhớ nghe con, nhớ nghe con, đừng ảo mộng tìm mong!
Tịnh Đức,
05-07-1988
|
..
|