..
|
Quê Hương Ơi!
Tôi Hứa Sẽ Trở Về
Y Trung Nhan
Ngày bước
chân đi tôi hứa sẽ về
Mười năm phiêu bạt nung đốt tình quê
Làn mây nhớ trôi bồng bềnh theo gió
Mong núi đời đừng cắt bớt thương yêu!
Ở xứ người, đau khổ nhiều hơn vui
Đời lạt lẽo, thiếu tình, gia vị sống
Tình đồng hương, bạn bè cùng quyến thuộc
Sụt sùi lòng, trong tiếng nấc nhớ mong
Hiểu được sao? hỡi những người ngoài cuộc
Ai đã từng sống khổ kiếp lưu vong
Đã đói lạnh, cô đơn trong tủi nhục
Cuối thấp đầu, ê ẩm mặt với đời
Quê hương ơi! chân trời nào lê gót
Hiểu lòng tôi chỉ có mỗi quê hương
Là tất cả ngây thơ và vụng dại
Ru hồn tôi quên lãng những sầu ai!
Tôi nhớ lắm Duy Tân, con đường vắng
Buổi trưa hè, dưới cây mát chơi bi
Hồ Con Rùa, với bao nhiêu kỷ niệm
Với bạn bè, tôi thả chiếc thuyền thi
Mỗi chủ nhật, dắt tay bà đi lễ
Chuông nhà thờ Tân Định vẫn thường vang
Xe qua người lại, tấp nập rộn ràng
Nghẹt con đường, Hai Bà Trưng nhỏ bé
Giữ tay bà, tôi vẫn thường nói khẽ:
“người đâu mà đông như kiến thế cơ”
Có biết đâu một thuở ấy, bây giờ
Sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại!
Ngày tôi đi, Bà cầm tay và nói:
“Lúc con về, biết còn gặp lại không?
con nhớ nhé, nơi xứ người phải giữ
tình quê hương và nòi giống cha ông!”
Một năm sau, Bà buông tay tạ thế
Tôi bên này, chan chứa lệ sầu rơi
Nghe nặng lắm, mối tình nhà, tình nước
Giữa mảng trời, tôi cảm thấy chơi vơi!
Quê hương tôi, dù xa xăm dịu vợi
Tôi sẽ về, tôi hứa sẽ trở về
Lòng đã quyết không bao giờ để lại
nắm xương tàn, trong huyệt mộ tha hương!
Y Trung Nhan
Nguồn:
THƯ VIỆN THƠ VĂN ĐẤT VIỆT
|
..
|