Ân Nghĩa Mẹ Hiền
Chánh Minh Hảo
Con nghĩ tới Mẹ một năm đôi bận
Mẹ nghĩ tới con năm tháng ngày đêm
Lòng thương con ôi bất tận triền miên
Biển dù lớn nhưng khôn bề sánh kịp
Mẹ thương con tâm chẳng hề tính toán
Chẩy dạt dào như giòng suối Cam Ly
Lo cho con Trời Đất chẳng thể bì
Mà con dại có khi nào tưởng nhớ
Mẹ luôn nghĩ tới con từng giây phút
Mà con nào nghĩ tới Mẹ hiền đâu
Dù sống bên mà chẳng thấy nhiệm mầu
Đang hiện hữu sáng lòa mà u tối
Chỉ đến khi Mẹ yêu ra đi mãi
Chợt tỉnh ra: Ôi mình đã mồ côi
Thì hỡi ơi Mẹ yêu dấu mất rồi
Đâu còn nữa tháng ngày trôi êm đẹp
Con chắp tay cúi đầu xin tạ tội
Xin Mẹ hiền tha thứ đứa con ngu!
Chánh Minh Hảo
Xin chân thành cảm ơn
bạn Thuỳ Dương QN đã gởi bài thơ trên đến trang nhà!
|