|
||
TRANG CHỦ |
.. |
TRẦN VẤN LỆ
Sài Gòn một buổi chiều xanh, lá me mưa rụng như tình yêu bay... Có hai người đứng chia tay, lá me mưa rụng rớt đầy đôi môi... Sài Gòn từ đó xa thôi, mưa và nước mắt một thời ra sao? Một thời mà mấy chiêm bao, khi tôi nhắm mắt nhớ sao Sài Gòn! Chỗ này ngày tháng mù sương, một cơn gió cũng gợi buồn xa xăm...
Sài Gòn nhớ chẳng về thăm, sợ ai hồi đó giờ cầm tay ai... Sợ mưa con phố sẽ dài, chiều xanh xao cũ chưa phai, chắc gì? Sợ mà khi chớp đôi mi hứng đâu cho kịp Xuân thì nữa em! Sợ mà muốn nhắc sẽ quên những câu em chẳng bắt đền anh đưa. Thôi thì Sài Gòn cứ mưa! Tôi đang dưới lũng sương mờ nhớ nhung...
Nhìn nhau nhìn trong chiêm bao, chắc chi mưa gió còn đau Sài Gòn!
trần vấn lệ
Chân thành cảm ơn bạn Huyền Vy đã gởi bài viết này đến trang nhà! |
.. |