TÓC MẸ
TVŨ
Con nhớ lắm tháng ngày xa xưa ấy
Thuở con còn hay trốn học rong chơi
Thuở mẹ còn để tóc xõa buông lơi
Từng sợi óng như tơ trời rực rỡ
Mẹ đón con, đường thôn hè cháy đỏ
Tóc mẹ dài tuông suối đổ bên khe
Áp mặt vào con ngỡ dưới vòm me
Một vùng hương bướm chim về ru giấc
Con êm đềm thả hồn trong hơi mát
Tỏa mênh mang từ tóc mẹ đong đưa
Từng sợi mềm làm gió thổi sa mưa
Cho con ngủ say sưa trên vai mẹ
Hạnh phúc ấy không ngờ qua nhanh thế
Giòng suối xanh giờ đã cạn còn đâu
Tóc nhung huyền nay đã nhạt phai màu
Từng sợi bạc, từng sợi sầu lo lắng
Con đớn đau giữa hạ dài đẫm nắng
Tóc mẹ khô một màu trắng xót xa
Đời con chừ chẳng ngại nắng cháy da
Chỉ buồn sợ thời gian pha tóc mẹ
Chiều nay nắng vẫn rơi dày lặng lẽ
Trên đường về chỉ nhớ tóc mẹ thôi
Con muôn đời vẫn nhỏ bé, mẹ ơi
Vẫn thèm được áp môi vào tóc mẹ
TVũ
Chân thành cảm ơn
bạn Thu Quyên đã gởi bài thơ trên đến trang nhà!
|