..
|
Niềm hoài vọng
XUÂN HƯƠNG
Ngoài rèm nguyệt xế mây lai láng
Bên án đèn khuya, gió hắt hiu
Chong đèn ngồi giữa vài chồng sách
Ðối mặt nhìn lên ánh trăng thu
Dưới đèn ngẫm nghĩ gương kim cổ
Mình nói mình nghe, khóc lại cười
Hồn Thục kêu hoài khan giọng quốc
Cung cầm đàn mãi lãng tai ai
Non sông ngàn dặm buồn đâu tá
Thánh hiền lời dạy: học chẳng thông
Hồn cố quốc biết đâu mà gọi
Thôi khóc than rồi lại xót xa
Trời Nam xa, ta mãi mịt mù
Thân lưu lạc xứ người xa lạ
Nhưng hồn gửi nơi quê nghìn dặm
Bên hàng cau, bụi chuối, bờ lau
Ngàn năm cơ nghiệp ông cha tạo
Nợ non sông còn nặng hai vai
Rồng tiên con cháu vẫn đeo mang
Luôn lẫn khuất nợ kia chưa thể trả
Bao nhiêu năm, hạt cơm tình nghĩa
Những nghĩ suy có được hôm nay
Nhân, lễ, nghĩa, trí thêm tròn tín
Dạy thương người tựa thể thương thân
Làm dân: việc nước ta coi trọng
Nước mạnh, dân giàu mới yên vui
Nghe câu hát ‘quê hương’ mà thổn thức
Nhớ cội nguồn như nhớ mẹ sinh ra
Ta đây mãi ‘vẫn không sao lớn được’
Nhớ nhung nào như mây gió vậy thôi!
Bên trang sử bao nhiêu là liệt nữ
Những anh hùng: văn võ cố giúp đời
Xây hạnh phúc cho nhân quần, xã hội
Hay xả thân cho kẻ kém người thua
Càng đọc câu người xưa kia dậy bảo
Thấm lòng đau, khi nhìn lại thân ta
Chữ “Việt” quên, tiếng “Anh” lại chẳng tỏ
Suốt ngày mơ lẩn quẩn để qua ngày
Nhìn trăng sao ta cũng thấy thẹn thùng
Trăng sáng tỏ, nhưng lòng ta đen tối…
Xuân Hương
|
..
|