|
||
TRANG CHỦ |
.. |
tìm về nỗi nhớ TRƯỜNG ĐINH
Tôi vén bước lang thang, lòng nhuốm một màu chiều như màu hoàng hôn lữ thứ. Trong những buổi chiều cuối tuần, tôi vẫn thường dạo bước theo con đường nhỏ quen thuộc nơi nghĩa trang có những ngôi mộ hoang màu cỏ cháy. Tôi nhớ ngày nào còn trên quê hương, tôi đã bước tới một thời mơ mộng đẹp khi còn là đứa học trò. Và giờ đây, tôi nơi xứ ngoại đã gục đầu bỏ lại quê hương. Tôi đã bỏ xa người Cha già ngoài nẻo gió. Tôi đã mồ côi quê hương trọn đời còn lại. Tôi giờ đây như kẻ không nhà còn đâu đất đứng để tự hào quê hương. Ôi, mảnh đất quê Cha già quá tuổi. Tiếng hát quê hương thân yêu ngàn thế kỷ. Tôi đã sinh làm người từ trên vết thương quê hương đó, đã bước theo từng bước chân Cha già dấn bước, người đã đưa tôi dạo khắp chốn đời, người đã dạy tôi biết bao điều thế nào là cuộc sống, thế nào là kiếp gọi nhân sinh. Hôm nay, trong buổi chiều mưa hạ, tôi bước từng bước dài, thật dài, nơi có xứ người nhưng không bóng quê hương. Tâm tư như đang cố quay bước dĩ vãng để mong tìm về quê cũ, nơi có mưa ngâu đang xối tắm, nơi có nắng vàng rực cháy reo vang, nơi có người Mẹ hiền đang héo mòn giấc ngủ, nơi có Cha già buồn tẻ đêm thâu.
Ngày hôm đó, tôi đã rời bỏ quê hương yêu dấu, đã gục mặt cúi đầu ra đi, đã lên tiếng làm kẻ chạy tìm tự do, để lại Cha già quạnh quẽ bên bờ vắng. Ðêm đó, Mẹ đã nhỏ lệ buồn ly biệt, Cha đã rơi nước mắt chia phôi. Những giây phút bên nhau đã vụt bay như chớp mắt. Ngày chia tay thật ngắn nhưng đêm buồn thật dài trên con tàu ra khơi sóng gió. Tôi tiếc thương chuỗi ngày quá khứ. Ðôi mắt hoài vọng như nụ hoa cằn héo. Ðôi bàn tay không đủ sức dựng lại thời gian. Chỉ còn trái tim và linh hồn để gởi trao bao điều tự nhủ theo gió chiều, để giăng hạt nhòa trên giòng sông cũ, để tìm về quê hương đã mất một lần. Tâm tư như cánh gió chiều nghiệt ngã đang tuôn mình trên khắp mộ hoang, đang cố mỏi tìm về trên những nghĩa trang xanh, trên những ngôi mộ đầy cỏ dại, để tự hỏi chính mình trong vô vọng: "Ngôi mộ nào là ngôi mộ của Cha yêu?".
"bóng nước trong
mưa mờ trước gió
Con mong ước tháng ngày những nụ hồng vẫn tươi nở, là người bạn đời đem nguồn vui đến cho Cha, cho tất cả những người Cha đã khuất bóng đơn côi ngàn thế kỷ. Những niềm vui sẽ có là chiếc khăn tay lau khô lệ, là con tàu ra khơi đưa người về cõi gió, về chốn xa có sức ấm tình người. Con, hai tay dâng Cha nụ hoa hồng, từ trái tim và linh hồn đang chết tắt, xin Cha hãy ấm êm nơi vùng đất mới - vùng đất của bình an và vô kỷ. Nơi đó, từng đêm, sẽ có những người con nguyện cầu. Nơi đó, sẽ có tiếng trăng reo bên tai Cha lời ca thiết tha. Nơi đó, sẽ có gió sương về với Cha, như niềm vui trong những ngày dài con trẻ còn chạy đùa thơ dại. Và nơi đó... sẽ có tiếng hát muôn đời của những người con viễn xứ, như món quà ru đêm ngủ... theo thời gian tuôn chảy mãi không ngừng...
|
.. |