Khi tôi đi Ðông Kinh buồn cúi
mặt
Ðường muôn trùng chẳng hẹn một ngày
mai
Giọt chia ly thăm thẳm ngõ an
bài
Giấc nhàu nát lòng xa người đi,
ở
Khi tôi đi Ðông Kinh buồn muôn thuở
Sương giăng đầy phi đạo Narita
Tiếng
còi đêm cao tốc hú vỡ oà
Tầng
tháp cổ nghểnh cao đầu trông vói
Tay dính chặt nghẹn ngào câu chào vội
Ðông Kinh buồn đẫm mắt chẳng chịu xa
Không ly bôi sao nghiêng ngửa quan hà
Lời bịn rịn nặng đầy ngăn hành lý
Khi tôi đi, trời tháng tư vần vũ
Anh Ðào
rơi lả chả cánh đầu xuân
Trùng
trùng giăng tối mặt bước lưu thân
Mưa
nặng hột tàu đêm mờ khung cửa
Ðể lại sau lưng con đường nhung nhớ
Trường cũ nghiêng xây xẩm con dốc say
Căn apato ọp ẹp tiếng giày
Geita khua đêm sento gõ nhịp
Tôi ra đi, Ðông Kinh còn giữ hộ
Dàn
Fuji buông thỏng tóc hẹn thề
Akamon
còn đỏ thẫm cơn mê
Ðường
tình sử Icho vàng ngơ ngác?
Ðỉnh Phú Sĩ có cao thêm năm tháng?
Mikan
ươm ngào ngọt Shizuoka.
Sáng tinh
mơ ga vắng Takada no baba
Chân
Kotatsu khều nhau cùng ngóng chuyện
Còn giữ hộ mảng xanh trang kỉ niệm?
Hơi thở nồng thêm khói chút Ðông sa
Nụ cười duyên long mắt chiều sân ga
Boke nụ đỏ đường vào cư xá
Ðông Kinh ơi ! sao bỗng lòng nhớ quá
Khi tôi về mặt lạ có nhìn nhau?
Vũ
Quyên