Quê
Nội
NGUYỄN NAM TRÂN
Mùa này nấm dại mọc đầy
rừng
Trời mưa quê nội đến rưng
rưng
Lòng ba nhớ một con đường
trượt
Chiều muỗi vo ve tận cửa
mùng
Ba
sinh con ở xứ người ta
Nắng sớm mưa
chiều là nhớ nhà
Một tiếng rao
chè trên dốc vắng
Theo ba biết
mấy chặng đường xa
Suốt
tuổi thơ ba cắp tháp trầu
Lội theo bà
qua sông xem hát bội
Cờ đuôi nheo
giờ đã nhạt viền nâu
Chỗ bà ngủ,
cỏ gà che lấp lối
Ba
đi bỏ hoa đại sân chùa
Con thằn lằn
ẩn trong giàn bếp
Buổi bài chòi
thơm pháo đầu xuân
Những người
thượng làm xâu chưa kịp về ăn Tết
Rồi
ba đi bốn hướng một đời
Chôn bao tình
yêu với bao tình bạn
Buổi tàn năm
còn lận đận bên trời
Ly rượu nhỏ,
quê người, góc quán
Con
lớn lên chẳng biết tiếng quê mình
Đi nhà trẻ
thẹn không thưa tên Việt
Khi chòng em,
mẹ đánh cho đau
Chỉ nói jai
mal hoà trong tiếc nấc
Con
chưa về thăm quê nội bao giờ
Hoa mận trắng
trời, mimosa vàng điệp
Có đồi cù
thơm phân ngựa, phân bò
Đường đất đỏ
như vết thương không khép
Mới
năm ngoái ba lại về quê nội
Nhà bà xưa
đổi chủ ba lần
Những cô gái
cười đùa bờ giếng
Đi theo chồng
đoàn tụ đã bao năm
Mai
kia con có về quê nội
Xoã tóc thơ
ngây đuổi nắng trên đồi
Nhớ hỏi mùa
xuân năm xưa tháng mấy
Có một ngày
cuống rún đã lìa nôi
Nguyễn Nam Trân