NHỚ BẠN
TRẦN LÊ SƠN Ý
Rồi sẽ nhớ những chiều không tiếng động
Quán hương lấp lóa
đèn vàng
Phố xá thành những
ô vuông nhỏ
Người qua, lần
lượt người qua
Rồi sẽ nhớ những sớm mai buồn lặng
Cây xoài xanh lâu
lâu thả từng chiếc lá ngại ngần
Mái nghiên lấm
tấm...
Ôi những cành hoa
giấy cố vươn mình che bớt vết nắng mưa
Rồi sẽ nhớ những ngọn nến
Không giấu nổi cây
contrebass kềnh càng trong góc tường
Bập bùng tiếng
trầm, tiếng đục như một người đang đùa chơi
Một ngày bỗng thấy
lại sự lựa chọn của mình ở tuổi hai mươi
Rồi sẽ nhớ tôi biết mà sẽ nhớ
Nhớ nhau từ thuở
chưa đi
Nhớ nhau từ lúc
không ai nói
Chưa kịp ra về tôi
đã mơ
Nhớ nhau ngơ ngác đành ra quán
Gõ tay trên bàn mà
tưởng tượng chân trời kia ai mở khóa sững sờ
Như thể buổi ngồi
bên nhau im lặng
Tôi giựt mình vì
tiếng gõ: Vừng ơi !
Trần Lê Sơn Ý
|