..
|
THƯƠNG MẸ GIAN TRUÂN
MẠC PHƯƠNG ĐÌNH
Ngày con về, Mẹ già bảy tám (78)
Hàm răng đen Mẹ đã rụng nhiều
Miệng già móm mém cười như khóc
Tóc mẹ bây giờ đã trắng phau…
Mẹ đứng chờ con bên cánh cửa
Cầm tay mừng chẳng nói nên câu
Xa mẹ mười năm chừng lạ lẫm
Bao nhiêu gian khó mấy cơ cầu…
Mẹ sống âm thầm như chiếc bóng
Cùng cháu, dâu, bữa cháo bữa rau
Ngày lội bộ vài mươi cây số
Còng lưng già mang góp ngô khoai…
Thương lũ cháu tuổi ăn tuổi lớn
Thương con dâu lặng lẽ u hoài
Răng mẹ rụng, ngô khoai sượng cứng
Nghĩ thương con Mẹ cũng gắng nhai,
Chong đèn khuya khoắt ngồi khâu áo
Kim nhỏ đâm nhầm chảy máu tay.
Mẹ ơi thương mẹ thời gian khó
Mãi tấc lòng đau với tháng ngày !
MẠC PHƯƠNG ĐÌNH
|
..
|