www.lebichson.org

  NHỚ VỀ QUÊ HƯƠNG VIỆT NAM MẾN YÊU, NƠI ĐÃ CHO TA BAO NIỀM HẠNH PHÚC LẪN NHỮNG KHỔ ĐAU - THÀNH KÍNH TRI ÂN MẸ CHA NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHO CON TRÁI TIM VÀ HÌNH HÀI ĐỂ CON ĐI VÀO CUỘC SỐNG!

..

 

À ƠI CÁNH CÒ

Nguyễn Trang

 

Con dù lớn vẫn là con của Mẹ

Đi hết đời lòng Mẹ vẫn theo con

 

Lớn cùng tuổi thơ con

Có cánh cò bay trong lời Mẹ hát

Nghe tâm hồn khao khát

Bay cao...

 

Bay qua cánh đồng xa

Gặp dáng cò lặn lội

Chợt thấy mình ... nông nổi

Quay về!

 

Con viết bài thơ

tặng con cò

bằng ngôn từ bóng bẩy

Chỉ có điều

tìm hoài không thấy

Dáng Mẹ hiền trĩu nặng tiếng thơ con

Con mãi tìm những câu chữ xanh non

quên mất bên mình

tròn trịa một câu thơ:

Lòng Mẹ

 

Con vẫn lớn

trong cuộc đời

ngập sắc hồng hạnh phúc

Biết đâu bên đường

Mẹ lặng thầm

theo bước con đi.

 

Ba mất năm con vừa tròn năm tuổi. Mẹ vừa làm cha, vừa làm mẹ, vừa là trụ cột trong gia đình. Con và em chưa bao giờ phải làm một việc gì nặng nhọc, cũng chưa bao giờ phải vất vả kiếm ăn. Mẹ xoay sở đủ nghề để anh em con có thể đến trường, có thể vô tư như bao đứa trẻ trong những gia đình trọn vẹn khác. Con biết mẹ nặng gánh gia đình, những lo toan cuộc sống hằng sâu những nếp nhăn trên đôi mắt buồn của mẹ, những nếp nhăn ngày một nhiều và dài theo năm tháng. Con biết một ngày, mẹ phải chạy đua với thời gian để vừa đứng lớp, vừa làm thêm cho anh em con đủ tiền ăn học. Con biết nhiều, biết rất nhiều những vất vả, cơ cực thường ngày mà mẹ phải gồng mình chịu đựng vì anh em con. Con biết tất cả những điều đó, con luôn nghĩ mình sẽ phải thật cố gắng để bù đắp cho mẹ những tháng ngày gian lao. Chỉ đơn giản vì một điều: Con yêu Mẹ nhất trên đời. Nhưng hình như, con chưa bao giờ làm được điều đó. Mẹ có buồn vì con?

Con giận bản thân mình sao nông nỗi, hững hờ! Con giận bản thân mình sao vô tâm đến thế! Con có thể chia sẻ với tất cả mọi người những niềm vui, nỗi buồn, những đớn đau và hạnh phúc, những người mà thậm chí con chưa hề biết mặt, những người mà có thể chỉ gặp con một lần, rồi sau đấy không bao giờ trở lại diễn đàn này nữa. Họ xem con như một chỗ dựa tinh thần. Họ có thể trút lên con bao muộn phiền tâm sự, để rồi có thể nhanh chóng quên con. Internet thế giới ảo mà mẹ. Gặp nhau đấy, nói chuyện với nhau đấy, sẻ chia với nhau những vui buồn trong cuộc sống, có thể rất chân thành mà cũng có thể chỉ là giả tạo, có thể xuất phát từ khát khao được tâm sự mà cũng có thể chỉ đơn giản là để giải khuây trong những lúc cô đơn.... Tất cả cũng chỉ là ảo ảnh. Con trò chuyện với họ, sẻ chia với họ, cười đùa với họ, ... nhưng thật ra, cái mà con đối diện cũng chỉ là một màn hình máy tính vô tri. Và khi rời cái màn hình ấy, rời cái thế giới ảo tưởng với những người bạn luôn làm con vui vẻ để trở về với cuộc sống đời thường, con cảm thấy nụ cười của mình sao mà nhạt nhẽo, gương mặt của mình đến méo mó làm sao!

Con biết thế. Con biết mình đang ngày càng chìm dần vào cái thế giới đầy ảo tưởng ấy. Con online một ngày mấy tiếng, một tháng không biết bao nhiêu tiền chỉ để mỗi ngày post một vài bài, gửi tặng hết người bạn này đến người bạn kia, ban phát tình yêu thương, mang lại hạnh phúc cho tất cả mọi người. Con cảm thấy vui vì điều đó. Họ cần có con, họ gửi cho con những lời nhớ nhung nếu con không vào mạng. Con đã cố gắng tỏ ra mình là một người lạc quan vui vẻ, luôn là điểm tựa cho những người yếu đuối, để tự cho mình là một người mạnh mẽ và đầy nghị lực. Nhưng mẹ biết không, nỗi buồn trong con vẫn chất chồng cùng năm tháng. Khi phải đối diện với chính mình, con vẫn đớn đau và cô độc. Trái tim vẫn không ngừng nhức nhối vì những chuyện đã qua. Thì ra con vẫn yếu đuối và mong manh như ngày nào. Con chỉ đang tự phủ nhận bản thân mình và trốn tránh những nỗi đau.

Có phải con vẫn chỉ là một đứa trẻ? Đôi lúc con giận bản thân mình sao ích kỉ, tàn nhẫn! Con online chỉ để tìm niềm vui cho riêng mình trong những phút giây ngắn ngủi và mang niềm vui đến cho người khác. Thế mà con chưa bao giờ làm điều đấy cho mẹ. Mẹ có giận con không? Chắc là không mẹ nhỉ! Bởi con biết rằng mẹ yêu quý con hơn tất cả những thứ khác trên đời này. Mẹ sẵn sàng hi sinh vì con, và mẹ chưa bao giờ đòi hỏi con phải đền đáp tình yêu bao la ấy. Nhưng con thì rất giận bản thân mình. Sao con lại có thể sống thờ ơ và ích kỉ với chính mẹ của mình, người duy nhất yêu con và sẵn sàng hi sinh tất cả cho con, người mà con cũng yêu quý nhất!

Con không thể hiểu nổi mình. Con nhận ra tất cả, nhưng con lại không biết làm gì. Có lẽ vì còn có quá nhiều dằn vặt và mâu thuẫn giằng xé trong con… Con phải làm gì đây?

 

Chân thành cảm ơn bạn đọc Thu Trúc đã gởi bài viết này đến trang nhà!

..

 

Phật giáo nhập môn     Phật giáo và xã hội     Phật giáo và văn hoá     Phật giáo và giáo dục     Phật giáo quốc tế    

Phật giáo sử - truyện     PG và vấn đề tái sanh     Thơ ca Phật giáo     Âm nhạc Phật giáo     Tin tức Phật giáo

Gia Đình Phật Tử      Mẹ và Quê hương     Di tích& văn hoá đất võ     Bình Định: Đất & Người     Thơ ca Bình Định

Bài mới đăng tải     Nối vòng tay lớn     Thông báo     Linh tinh     Hình ảnh

Trang chủ     English     Liên lạc     Trang chủ

Hit Counter
khách viếng

 

www.lebichson.org

Thành lập

ngày 10 tháng 9 năm 2003