“Đê đầu tư cố hương”
Đỗ Phủ
Có những giờ phút sau bao
bộn bề công việc đời người hỷ nộ ái ố, bỗng một điều gì đó xoay hút tâm
tư khiến lòng lặng thinh rưng rưng nước mắt, thả hồn trong thinh không…
Cái phút giây này không do ý muốn xếp đặt, không phải làm dáng như hồi
sinh viên cắm mặt suy tưởng bên cốc cà phê. Những ngày cuối năm, khi
thời gian trôi qua dường như đếm được, người ta lại dễ thả mình vào dòng
xoáy tâm tưởng ấy.
Có những phút giây tạm gọi
là cái mốc hay là bước ngoặt trong đời con người. Đó là một đêm trừ
tịch, nén nhang tỏa hương thơm ngát. Sau một năm bộn bề, 365 ngày chan
vào người một chút mỏi mệt, sau một cuộc vui tung hê cuối năm với bạn
bầu, cái thằng người ưa hoạt kê, giao du như tôi chợt thấy có nhu cầu
ngồi một mình trong căn phòng trống, lòng ngăn ngắt, lìm lịm rồi thì
chợt hiểu - Ô hay, thì ra ta đã già.
Ừ, thì đời người ai cũng
đôi lúc có tâm trạng như thế chứ. Tung cửa đi ra đường. Cái thành phố
tỉnh lỵ quê hương tôi, giờ này lặng trầm trong rưng rức thương cảm cho
một năm cũ đã qua mà còn vương lại quá nhiều việc phải làm. Nén nhang
thơm mấy nhà dọc đường thổi phinh phang vào đầu tóc tôi an ủi, vỗ về…
Đời người ngắn lắm mà cũng dài lắm, ai ơi… Tôi đã nghe được tiếng cây
già đánh thức chồi con. Đã nghe tiếng những người già lầm rầm khấn vái
tổ tiên, khấn vái cho những nỗi thăng trầm, những ước nguyện một đời mà
không sao thực hiện được cho hết, có cả những tình yêu thơm thảo mà suốt
một thời lãng quên, đến khi gần nhắm mắt xuôi tay thì ai ơi, đã muộn...
Định hồn nhìn kỹ qua dãy
phố đêm đã phần yên ắng, tôi nhận ra cơ man hoa là hoa, trăm thứ hoa
thân quen, lạ lẫm lần đầu thấy được. Hồng, cúc, trúc, mai, lan, đào,
sói, thược dược, vạn thọ, mào gà, hoa Tây, hoa Tàu đủ cả… Một luồng sống
chợt căng tràn bức bối, hối hả như đua với thời gian như bùng dậy.
Bỗng thấy loáng thoáng
những câu thơ mùa xuân trong trí nhớ. Cuộc sống luôn cần sinh sôi và ghi
nhớ sự sinh sôi ấy nên mới có thơ. Chẳng phải:
"Có những phút giây
thấy mình chợt sáng
Câu thơ trong veo neo
giữ phận người"…
Hùng Phiên |